• TRÂN TRỌNG THÔNG BÁO

    paul valéry a joui d'une très grande popularité. il recevra des funérailles

    *

    LES PAS
    *
    Tes pas, enfants de mon silence,
    Saintement, lentement placés,
    Vers le lit de ma vigilance
    Procèdent muets et glacés.
    *
    Personne pure, ombre divine,
    Qu'ils sont doux, tes pas retenus !
    Dieux !... tous les dons que je devine
    Viennent à moi sur ces pieds nus !
    *
    Si, de tes lèvres avancées,
    Tu prépares pour l'apaiser,
    A l'habitant de mes pensées
    La nourriture d'un baiser,
    *
    Ne hâte pas cet acte tendre,
    Douceur d'être et de n'être pas,
    Car j'ai vécu de vous attendre,
    Et mon coeur n'était que vos pas.
    *
    Paul Valéry


    TRÂN TRỌNG THÔNG BÁO

    NHỮNG BƯỚC CHÂN
    *
    Lắng nghe trong gió chân ai bước
    Anh đến thăm em dáng toả hồng
    Nắng ngọc mây bay ôm giường mộng
    Bồn chồn , im lặng mắt xa trông
    *
    Hồn trong trắng , người anh tuyệt dịu
    Em mộng điều chi bước ngập ngừng !
    Trên cao Thượng Đế ban ơn sũng
    Dưới trần quấn quít quyện gót chân
    *

    Em nhớ lần đầu em biết hôn
    Lòng em rung động đến lạ thường
    Ngẩn ngơ em nghĩ rằng em đã
    Trót dại khờ nên để vấn vương
    *
    Em dại nên em cứ bâng khuâng
    Như bóng hoàng hôn toả khói mờ
    Lòng em từ độ mùa mưa bão
    Tim hồng ngơ ngẩn nhớ muôn phương
    *
    tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
    Bài thơ phỏng dịch số 42
     

    TRÂN TRỌNG THÔNG BÁO


    votre commentaire
  • STONE
    *
    Go inside a stone
    That would be my way.
    Let somebody else become a dove
    Or gnash with a tiger’s tooth.
    I am happy to be a stone.
    *
    From the outside the stone is a riddle:
    No one knows how to answer it.
    Yet within, it must be cool and quiet
    Even though a cow steps on it full weight,
    Even though a child throws it in a river;
    The stone sinks, slow, unperturbed
    To the river bottom
    Where the fishes come to knock on it
    And listen.
    *
    I have seen sparks fly out
    When two stones are rubbed,
    So perhaps it is not dark inside after all;
    Perhaps there is a moon shining
    From somewhere, as though behind a hill—
    Just enough light to make out
    The strange writings, the star-charts
    On the inner walls.
    *
    Charles SIMIC .
    From What the Grass Says. (Harcourt Inc., 1967)

    *
    HOÁ ĐÁ
    *
    Tôi thong dong đi vào trong lòng đá
    Một lối vào tuyệt dịu đến vô biên
    Ai yêu mến chim bồ câu nhân ái
    Ai oai hùng mãnh hổ của rừng xanh
    Niềm hạnh phúc xin cho tôi hoá đá
    **
    Nhìn bên ngoài đá vô tri vô giác
    Không một ai biết đá đang nghĩ gì
    Nhưng trong hồn cả một trời êm ái
    Dẫu con bò giẫm bốn chân trên đá
    Dẫu bé thơ ném đá xuống dòng sông
    Đá vẫn khoan thai lòng không xao động
    Xuống tận đáy sông rồi
    Đàn cá vây quanh
    Đá lắng nghe như có tiếng thì thầm
    ***
    Hai viên đá mỗi khi va chạm mạnh
    Sẽ xẹt ra những tia lửa sáng ngời
    Có nghĩa là trong lòng đá thâm sâu
    Có ánh sáng Hằng Nga đang nũng nịu
    *
    Nơi nào đó , có thể một ngọn đồi thơ mộng
    Chỉ cần đủ ánh sáng cho ta nhìn thấy
    Những tác phẩm lạ kỳ , những chòm sao xa thẵm
    Trên bức tường đá ,bao phủ rêu phong .
    *
     
    tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
     
    *Bài thơ phỏng dịch số 90/100

    TÔN THẤT PHÚ SĨ - THƠ CHUYỂN NGỮ


    votre commentaire
  • From childhood's hour I have not been As others were — I have not seen As others saw — I could not bring My passions from a common spring — From the same source I have not taken My sorrow — I could not awaken My heart to joy at the same tone — And all I lov'd — I lov'd alone — - Edgar Allan Poe

    Edgar Allan Poe (1909-1849) là nhà thơ, nhà viết truyện ngắn và phê bình văn học Mỹ , ông để lại nhiều bài thơ nổi tiếng như "A Dream Within A Dream", "Annabel Lee", "The Bells", "The City in the Sea", "The Raven".

    *
    FROM CHILDHOOD'S HOUR
    *

    From childhood's hour I have not been
    As others were; I have not seen
    As others saw; I could not bring
    My passions from a common spring.

    *

    From the same source I have not taken
    My sorrow; I could not awaken
    My heart to joy at the same tone;
    And all I loved, I loved alone.

    *
    Then—in my childhood, in the dawn
    Of a most stormy life—was drawn
    From every depth of good and ill
    The mystery which binds me still:
    From the torrent or the fountain,

    *
    From the red cliff or the mountain,
    From the sun that round me rolled
    In its autumn tint of gold,
    From the lightning in the sky

    *
    As it passed my flying by,
    From the thunder and the storm,
    And the cloud that took the form
    (When the rest of Heaven was blue)
    Of a demon in my view.

    *

     

    Edgar Allan Poe

    THỜI THƠ ẤU

    *

    Tuổi ấu thơ , hầu như ai cũng đẹp
    Riêng đời tôi chẳng đẹp một chút nào
    Những ngày tháng dại khờ trôi biền biệt
    Những đau thương theo con suối về nguồn
    *
    Những ao ước tuổi thơ tôi chẵng có
    Nỗi buồn riêng giữ kín tận đáy lòng
    Rồi trong tim chợt bỗng nhiên rung động
    Và ngậm ngùi , ta thương xót đời ta
    *
    Tuổi ấu thơ như nụ hồng ló dạng
    Như một trời mưa bão đến rồi tan
    Để tin tưởng một bình minh sáng lạn
    Đời chông gai nhưng êm ái vô cùng
    *

    Từ vách đá cheo leo màu đỏ thắm
    Từ mặt trời chói lọi nắng chiều sa
    Trời mùa thu có chút vàng của lá
    Sấm âm vang theo tia chớp sáng loà
     
    *
    Đã qua rồi thời mình còn mơ mộng
    Sấm sét nào thức tỉnh tiếng lòng tôi
    Mây bay qua ... hình thù như ác quỷ
    Như bóng ma ám ảnh trong hồn tôi
    ( Nhưng mây vẫn xanh vẫn tha thiết trong đời )
    *
    tôn thất phú sĩ - phỏng dịch
     
    *Bài thơ phỏng dịch số 89/100

    votre commentaire
  •  
    Alphonse de Lamartine
    *
    Lamartine
    (1790-1869)
     
    LE LAC
    *
    1- Ainsi, toujours poussés vers de nouveaux rivages,
    Dans la nuit éternelle emportés sans retour,
    Ne pourrons-nous jamais sur l'océan des âges
    Jeter l'ancre un seul jour ?
    *
    2- Ô lac ! l'année à peine a fini sa carrière,
    Et près des flots chéris qu'elle devait revoir,
    Regarde ! je viens seul m'asseoir sur cette pierre
    Où tu la vis s'asseoir !
    *
    3- Tu mugissais ainsi sous ces roches profondes,
    Ainsi tu te brisais sur leurs flancs déchirés,
    Ainsi le vent jetait l'écume de tes ondes
    Sur ses pieds adorés.
    *
    4-Un soir, t'en souvient-il ? nous voguions en silence ;
    On n'entendait au loin, sur l'onde et sous les cieux,
    Que le bruit des rameurs qui frappaient en cadence
    Tes flots harmonieux.
    *
    5-Tout à coup des accents inconnus à la terre
    Du rivage charmé frappèrent les échos ;
    Le flot fut attentif, et la voix qui m'est chère
    Laissa tomber ces mots :
    *
    6-" Ô temps ! suspends ton vol, et vous, heures propices !
    Suspendez votre cours :
    Laissez-nous savourer les rapides délices
    Des plus beaux de nos jours !
    *
    7-" Assez de malheureux ici-bas vous implorent,
    Coulez, coulez pour eux ;
    Prenez avec leurs jours les soins qui les dévorent ;
    Oubliez les heureux.
    *
    8-" Mais je demande en vain quelques moments encore,
    Le temps m'échappe et fuit ;
    Je dis à cette nuit : Sois plus lente ; et l'aurore
    Va dissiper la nuit.
    *
    9-" Aimons donc, aimons donc ! de l'heure fugitive,
    Hâtons-nous, jouissons !
    L'homme n'a point de port, le temps n'a point de rive ;
    Il coule, et nous passons ! "
    *
    10-Temps jaloux, se peut-il que ces moments d'ivresse,
    Où l'amour à longs flots nous verse le bonheur,
    S'envolent loin de nous de la même vitesse
    Que les jours de malheur ?
    *
    11-Eh quoi ! n'en pourrons-nous fixer au moins la trace ?
    Quoi ! passés pour jamais ! quoi ! tout entiers perdus !
    Ce temps qui les donna, ce temps qui les efface,
    Ne nous les rendra plus !
    *
    12- Éternité, néant, passé, sombres abîmes,
    Que faites-vous des jours que vous engloutissez ?
    Parlez : nous rendrez-vous ces extases sublimes
    Que vous nous ravissez ?
    *
    13- Ô lac ! rochers muets ! grottes ! forêt obscure !
    Vous, que le temps épargne ou qu'il peut rajeunir,
    Gardez de cette nuit, gardez, belle nature,
    Au moins le souvenir !
    *
    14-Qu'il soit dans ton repos, qu'il soit dans tes orages,
    Beau lac, et dans l'aspect de tes riants coteaux,
    Et dans ces noirs sapins, et dans ces rocs sauvages
    Qui pendent sur tes eaux.
    *
    15-Qu'il soit dans le zéphyr qui frémit et qui passe,
    Dans les bruits de tes bords par tes bords répétés,
    Dans l'astre au front d'argent qui blanchit ta surface
    De ses molles clartés.
    *
    16-Que le vent qui gémit, le roseau qui soupire,
    Que les parfums légers de ton air embaumé,
    Que tout ce qu'on entend, l'on voit ou l'on respire,
    Tout dise : Ils ont aimé !
    *
    Alphonse de LAMARTINE (1790-1869)

     

    BỜ HỒ

    *
    1- Luôn trực chỉ đến bến bờ xa lạ
    Đêm hoang sơ rộng rãi cánh buồm căng
    Sóng đại dương trùng trùng không giới hạn
    Mong một ngày tàu nghỉ bến bình yên
    *
    2-Trọn một năm , hồ ơi ! ta đã sống
    Suối yêu thương ta quấn quít bên nàng
    Trên tảng đá , ngày xưa nàng đã đứng
    Ta ngồi đây mong bóng dáng ai về
    *
    3-Tảng đá sâu ầm ầm con nước xoáy
    Mặt hồ reo , sóng vẫn réo như xưa
    Gió vẫn thổi bọt nước tung trắng xoá
    Ướt chân em mà ta mãi tôn thờ
    *
    4- Hồ nhớ không ? vào một đêm thanh vắng
    Ta dạo thuyền trên làn sóng lăng tăng
    Bầu trời trong theo nhịp chèo mái đẩy
    Nước im giòng ngớ ngẩn đứng không trôi
    *
    5- Lời ai đó , bỗng vang từ lòng đất
    Vọng về đây như tiếng sóng vỡ bờ
    Nghe thân thương mà sao xa cách quá
    Bỗng rùng mình hồn chợt nhớ muôn phương
    *
    6- Ta van xin thời gian ngưng đôi cánh
    Để ta vui trong mong nhớ lạ thường
    Để cho trọn tình yêu ta được hưởng
    Đẹp tuyệt vời và đẹp đến vô biên .

    *

    7- Kẻ khốn khổ nỗi lòng thường khao khát
    Thời gian ơi xin hãy thoáng qua mau
    Hãy cuốn đi những đau đớn trần gian
    Và hạnh phúc chẵng bao giờ có được
    *
    8- Không thể nào ... chẵng còn gì vết tích
    Mất hết rồi sao ? vĩnh viễn chôn vùi
    Xin màn đêm cứ lặng lẽ ra đi
    Bình minh đến xua tan màn đen tối

    *

    9 - Hãy thương nhau , thời gian không chờ đợi
    Nhanh lên đi , tận hưỡng mật tình yêu
    Biển bao la trùng trùng không bến cảng
    Sóng dạt dào réo gọi khối tình si
    *
    10 - Thời gian đến mang theo nguồn hạnh phúc
    Và tình yêu như ngọn sóng vỗ bờ
    Sóng đi xa , tình dài theo nỗi nhớ
    Ngày qua ngày đời cứ thế buồn thiu
    *

    11 -Tại sao vậy , không chút gì còn lại
    Mất thật rồi , vĩnh viễn đã chia xa
    Thời gian hỡi làm sao ta quên được
    Không còn gì để gởi lại cho nhau
    *
    12- Hỡi quá khứ , vĩnh hằng và vực thẳm
    Trả lại ta những ngày tháng tuyệt vời
    Hãy nói đi vì sao ta đã mất
    Ai nhẩn tâm cướp mất mối tình ta

    *

    13- Mặt hồ ơi ! sao núi non im lặng
    Rừng âm u ,hang động đẹp tuyệt vời
    Xin giữ lại đêm nay thiên nhiên đẹp
    Kỷ niêm đầu ấm áp một người thương
    *
    14- Dù trong lòng đầy mưa dông bão táp
    Hồ nước trong êm ái ngon đồi xinh
    Cây tùng bích chơi vơi trên mõm đá
    Soi xuống hồ ẩn hiện một đời hoa
    *

    15 - Gió vẫn thổi nhẹ nhàng như hơi thở
    Tiếng âm vang bến lặng vọng đôi bờ
    Nguồn ánh sáng từ ngàn sao lơ lững
    Rồi mơ màng chìm xuống đáy hồ sâu
    *
    16 - Hãy nghe gió lao xao qua bãi sậy
    Làn môi thơm còn đọng nét ân tình
    Với tất cả thanh âm và hương sắc
    Nghe thì thầm :" thuở ấy họ yêu nhau "
    *
    tôn thất phú sĩ - phỏng dịch

    Bài thơ phỏng dịch số 88/100

    ... Lamartine (1790-1869) được xem là một trong những thi sĩ hàng đầu của phong trào thơ trữ tình Pháp Quốc. Ông sống ở trong thời kỳ hậu cách mạng Pháp và đóng một vai trò nòng cốt trong việc thiết lập nền Đệ Nhị Cộng Hoà Pháp Quốc. Cuộc đời của ông là một kết hợp giữa thơ văn và hoạt động chính trị. Ông đã từng nằm trong Uỷ Ban Lãnh Đạo Chính Phủ nhưng thất bại khi ra tranh cử Tổng Thống vì quan niệm rất ôn hoà của ông nên làm thất vọng nhiều người đã theo ông trên chính trường.
    Bài Le Lac gần như là một tự truyện. Người con gái trong truyện ngoài đời tên thật là Julie Charles. Lamartine gặp Julie năm 1816 ở Aix-les-Bains, gần hồ Bourget. Truyện kể rằng lúc đó Julie không được khoẻ, đi trên thuyền ở hồ. Julie xém chết đuối vì một cơn gió lớn , Julie lúc đó có lẽ đang bị sưng phổi lại càng bịnh nặng thêm. Hai người ở cùng quán trọ nên Lamartine có dịp giúp Julie phục hồi sức khoẻ. Và từ đó nẩy nở một mối tình , dầu lúc đó Julie đã có chồng.
    Năm sau, Lamartine trở lại chốn cũ để mong gặp lại người yêu. Đợi mãi mà chẳng thấy nàng đâu. Mãi một tháng sau thì mới biết là Julie đã lâm trọng bệnh rồi qua đời. Nhiều đoạn thơ trong Le Lac được nghĩ là nhắc lại những lời tự tình của Julie.

    VI SƠN

    NGUỒN

    Le Lac - Alphonse de Lamartine (Les Méditations poétiques)


    votre commentaire
  • “Autumn Thoughts” by John Greenleaf Whittier

    *

    Gone hath the Spring, with all its flowers,
    And gone the Summer’s pomp and show,
    And Autumn, in his leafless bowers,
    Is waiting for the Winter’s snow.
    *
    I said to Earth, so cold and gray,
    “An emblem of myself thou art.”
    “Not so,” the Earth did seem to say,
    “For Spring shall warm my frozen heart.”
    *

    I soothe my wintry sleep with dreams
    Of warmer sun and softer rain,
    And wait to hear the sound of streams
    And songs of merry birds again.
    *
    But thou, from whom the Spring hath gone,
    For whom the flowers no longer blow,
    Who standest blighted and forlorn,
    Like Autumn waiting for the snow;
    *
    No hope is thine of sunnier hours,
    Thy Winter shall no more depart;
    No Spring revive thy wasted flowers,
    Nor Summer warm thy frozen heart.

     

    Ý THU

    *
    Hoa sẽ tàn theo với nắng xuân
    Hè bao nhung nhớ đã phai dần
    Và thu mang mác trơ cành lá
    Đợi gió đông sang tuyết chập chùng
    *
    Trái đất mênh mang màu xám lạnh
    Hồn ta run rẫy mịt mù sương
    Nhưng không trái đất hình như nói
    Xuân ấm tình xuân nhịp sống tràn
    *
    Mùa đông giấc ngủ đầy những mộng
    Mưa bay che khuất ánh mặt trời
    Âm vang giòng suối reo trong gió
    Và tiếng chim ca tận cuối ngàn
    *

    Người ơi ! từ độ mùa xuân chết
    Như cánh hoa tươi đã nhạt màu
    Hoang vắng nghe chừng như tuyệt vọng
    Như lòng mong ngóng tuyết mùa thu
    *
    Có ai đứng đó mà trông đợi
    Nắng mùa đông tràn ngập cõi trời
    Xuân không tươi lại màu hoa héo
    Và nắng hè không sưởi ấm trái tim côi
    *
    tôn thất phú sĩ - phỏng dịch

    Bài thơ phỏng dịch số 87/100
     
    Tiểu sử tác giả
    *
    John Greenleaf Whittier (1807–1892) là nhà thơ Mỹ theo đạo Quacker, sinh trong một trang trại nằm giữa thung lũng Merrimac. Nghe hát "Bonnie Boon", "Highland Mary", ông xúc động mạnh. Đọc say sưa các thi phẩm của thi hào Robert Burns. Những bài thơ đầu tiên của J.G.Whittier được đăng trên tạp chí Free Press. Năm 1829, ông tới Boston làm cho một tuần báo. Từ đây cuộc đời ông bắt đầu bận rộn. Xuất bản nhiều nhật báo gián đoạn vì lý do sức khoẻ và công việc ở trại. Ông vẫn làm thơ, lại bước vào chính trị hoạt động suốt thời kỳ nội chiến. Năm 1886, Whittier cho ra đời tác phẩm "Snow Bound" (Tuyết dội), "Tent on the Beach" (Túp lều trên bãi biển, 1867), "Among the Hills" (Giữa những ngọn đồi, 1869). John Greenleaf Whittier vẫn được gọi là thi sĩ của Tân Anh-Cát-Lợi (New England). Nhưng sự nghiệp của ông không là của riêng của xứ nào. Ông mất năm 1892 thọ 85 tuổi
    *
    Tài liệu sưu tầm

    TÔN THẤT PHÚ SĨ - THƠ CHUYỂN NGỮ


    votre commentaire